Bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ những hình ảnh ấm ấp, giọng nói thân thương của cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
Ngày tôi mới vào lớp 1, người tôi gặp là các bạn và cô giáo, cô của tôi gầy với mái tóc dài mặc dù cô mặc giản dị nhưng vẫn lịch sự. Ấn tượng nhất ở cô là ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị, giọng nói cô trầm nhưng đầy nội lực.
Hôm ấy là ngày thứ 2, sau giờ chào cờ vào lớp Linh mang cây thước của mình ra khoe- cây thước có màu trăng với họa tiết chấm bi với những con số viết cách điệu lạ mắt trên thước không giống những cây thước tôi từng có. Tôi nhìn cây thước một cách thèm thuồng và mong được cầm nó trong tay.
Đến giờ ra chơi tôi ở lại trực lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình tôi mở cặp Linh lấy cây thước ngắm nghía thật kĩ vì tôi có ý định sẽ mua một cây giống như vậy mà không hiểu sao khi tôi cầm nó tôi lại không muốn trả lại nữa...
Hết giờ ra chơi Linh vào lớp mở cặp lấy sách vở và òa lên khóc khi không thấy cây thước mới của mình đâu. Các bạn trong lớp giúp Linh đi tìm nhưng vẫn không thấy ngay lúc đấy cô giáo bước vào lớp, sau khi nghe lớp trưởng báo cáo sự việc và nghe Linh kể về cây thước của mình cô im lặng ngồi xuống. Lớp trưởng đề nghị kiểm tra cặp các bạn thì cô hỏi :
- Hôm nay ai ở lại trực lớp?
Cả lớp quay qua nhìn tôi và đề nghị xét cặp tôi, tôi cúi mặt xuống mặt nong ran mồ hôi chảy nhễ nhại. Chỉ cần cô đồng ý thì tôi sẽ không còn mặt mũi nào nhìn các bạn. Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, tôi òa lên khóc và muốn được nhận lỗi với cả lớp... bỗng cô kêu cả lớp im lặng rồi cô hứa ngày mai cô sẽ tim được cây thước cho Linh.
Ngày hôm sau, sau tiết âm nhạc cô vào lớp và nhẹ nhàng đến gần chỗ Linh bảo:
- Chiều qua bác bảo vệ đưa cho cô cây thước và nói rằng bác nhặt được khi khóa cửa phòng, đây có phải cây thước của em không?
Linh nhìn cây thước trên tay cô nhận ra ngay cây thước của mình và mừng rỡ,cô dặn cả lớp phải giữ gìn đồ dùng học tập cẩn thận.Sau hôm đó cô gặp riêng tôi cô không trách móc hay giảng giải gì nhiều vì cô biết đó là hành động nhất thời của tôi. Cô giải quyết mọi việc êm đẹp mà không ảnh hưởng tới ai.
Chuyện về cây thước tới giờ cũng chỉ có tôi với cô biết.Giờ đây đã lớn, tôi biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm nhưng vẫn nhớ về bài học thuở xưa.