RA TRẬN
Tổ quốc gọi tên em lên đường ra trận
Nghe bâng khuâng lưu luyến mái trường xưa
Trang sách mở khét nồng mùi khói đạn
Mang trong mình thầm kín những ước mơ.
.
Đời vẫn ngọt như nước sông quê mẹ
Bước lên đường như thế nào cũng gặp thầy"anh lá mùa Xuân”
Say máu giặc quyết nhuộm hồng tuổi trẻ
Rao rực nghe trống gọi tòng quân.
Chào em nhé, hẹn ngày mai chiến thắng
Chín mười năm mưa nắng có hôm nay
Nhớ Bạn, nhớ Thầy ngọt bùi cay đắng
Xao xuyến lòng ta, xiết chặt bàn tay.
Quê hương ơi, chưa xong điều tâm sự
Mà nghe đây non nước gọi ta vào
Chống ngoại xâm bốn nghìn năm lịch sử
Chặng cuối mình không góp sức hay sao ?
Chào bè bạn lên đường ra tiền tuyến
Đêm mai rồi nghe thác đổ Trường Sơn
Nhớ tên lớp, tên trường lòng man mác
Theo tên em tiếp cận hầm ngầm.
Nhớ lớp học rung trong tầm đại bác
Gọi tên em trong mỗi đợt xung phong.
Lương Xuân Cung Bài thơ: " Ra trận" thầy viết trong bối cảnh cả nước ra trận " Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước". Nhiều học sinh của thầy đọc xong bài thơ đã chích máu viết đơn tình nguyện ra trận. Và năm 1971, thầy giã từ bục giảng lên đường ra tiền tuyến đến với chiến trường Tây Nguyên, mặt trận phía Tây. Năm 1973 trong một trận đánh ở Kon Tum, thầy bị thương. Năm 1979, thầy ra quân trở về với trường cấp 3 Minh Khai (thuộc huyện Đức Thọ, tỉnh hà Tĩnh). Vì vậy, những vần thơ của thầy hội tụ tất cả những gì cao đẹp nhất của con người thầy, không hề tô vẽ. Với thầy, sự cao đẹp cuộc đời đã nuôi dưỡng những vần thơ. Cho nên, khi đã hiểu được một phần cuộc đời thầy, mới thấm thía những vần thơ chan chứa yêu thương và đầy trách nhiệm.
Những vần thơ đồng hành với thầy - người lính trên đường Trường Sơn ra trận, đồng hành với thầy giáo trên bục giảng, đồng hành với nhà quản lý giáo dục trước những biến cố của đất nước và nghề nghiệp.